Thiên Hạ Vô Song
Chương 12
Edit: Linh Lam ~ BuBu Chan.
——————————–
Nữ nhân phiêu nhiên mà tấu lên khúc đàn lập tức làm mọi người ở đây kinh hãi, đương nhiên ngọai trừ huynh đệ Chiến gia, nàng thực ra cũng không phải thiên tiên tuyệt thế vô song nhưng ít ra ở đây mọi người cũng chưa bao giờ gặp được một nữ hài tử xinh đẹp đến như vậy,với đôi hàng my thanh tú cùng cặp mắt sáng, cái mũi thẳng làn môi anh đào; nàng lại càng thêm khác thường nhân ở đôi con ngươi trong suốt hồn nhiên,bên trong ẩn lộ vẻ ung dung rộng lượng làm cho người ta cảm nhận được nữ nhân này nhu thuận dị thường,ôn thủy thanh nhã.
Mọi người nhìn nàng một thân mặc đạm tử y thường (y phục mỏng mầu tím), tay nâng đàn, thân hình mặc dù còn nhỏ nhưng thần sắc lại cực kỳ chấn định, mặt mày thanh tú vô cùng, đôi mắt nọ ngây thơ nhìn bốn phía so với tiếng đàn còn mê người hơn, thật sự khó có thể tưởng tượng tại nơi phong trần thế này lại sinh ra môt con người thuần khiết khả ái đến vậy.Chỉ sợ bất luận kẻ nào thấy nàng, tin tưởng rằng sẽ không khỏi nảy sinh tà niệm, cũng không biết một người như vậy sẽ sống ở một nơi như thế nào? Nhất thời mọi người cùng ngoài ý muốn có chung một cảm giác.
” Xin hỏi cô nương vốn là nhà ai….”
Chiến Hành Vân rốt cuộc không cách nào đứng yên tại chỗ, hắn dùng cây thương dài gạt phăng người vừa hỏi chuyện nữ hài sang một bên trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một bên liền nắm lấy bàn tay của hài nữ, nhanh chóng rời đi, ra khỏi lâu liền xoay người chuyển động Tru Thiên định phá nơi này.
“Ca, đừng!” Nữ tử thấy vậy liền kinh hô một tiếng, Chiến Vô Ngân đã đứng ở phía sau hắn cho nên cũng tạm thời ngăn được Chiến Hành Vân xuất chiêu.
“Cước trình của Tuyết Nhi thật không chậm, như thế nào lại có hứng thú với nhũng nơi như thế này?” Chiến Vô Ngân mỉm cười mà nhìn hài nữ với thần sắc lộ vẻ bối rối kia.
“Thành…Thành chủ.” Chiến Thiên Tuyết cúi đầu, làm cho Chiến Hành Vân nhìn thấy cái đầu xinh xắn nho nhỏ, bộ dạng như vậy bỗng nhiên làm cho lửa giận trong hắn vơi đi một nửa.
Bởi vì Chiến Hành Vân cho đến giờ đều rất chiều chuộng Chiến Thiên Tuyết, thường ngày không chỉ ôn nhu mà còn rất kiên nhẫn dạy nàng tập võ, còn tự mình thử thức ăn cho nàng, mọi thứ trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày thậm chí là nững chuyện nhỏ nhặt, một câu nói nặng lời cũng không nói trước mặt nàng.
Khi còn nhỏ hắn chưa từng có được sự yêu thương chân thành, nhưng Chiến Hành Vân luôn hi vọng Chiến Thiên Tuyết có đủ tất cả, hơn nữa cồn có thể ở bên hắn mà giang rộng đôi cánh vui vẻ lớn lên.
“Ra đây!” Chiến Hành Vân buống cổ tay muội muội đã bị hắn nắm quá chặt mà nổi hồng ngân, lạnh lùng mà quát.
Không lâu sau, Tùy Thanh Thu xấu hổ mỉm cười từ chỗ ngã rẽ chậm rãi bước ra, đứng bên cạnh Chiến Vô Ngân, hắn hết cách mà lắc đầu.
“Là ngươi mang Thiên Tuyết tới loại địa phương hỗn tạp này?”
“Ca, không liên quan đến Thanh Thu ca ca, là ta nhất định muốn tới nơi này!” Chiến Thiên Tuyết biết thói quen tự làm theo ý mình của Chiến Hành Vân, nàng rất sợ hắn đột nhiên làm khó dễ Tùy Thanh Thu sẽ gây bất lợi đối với việc mà Chiến Vô Ngân giao cho.
“Ngươi còn chưa tới mười lăm, sao có thể ra khỏi thành làm việc?” Chiến Hành Vân trầm giọng trách mắng: “Vừa xảy ra chuyện gì?”
“Hành Vân, chuyện là như thế này…” Tùy Thanh Thu thấy Chiến Thiên Tuyết ràu rĩ không vui nhưng vẫn quật cường không chịu mở miệng với Chiến Hành Vân, hắn không thể làm gì khác hơn là lên tiếng giải thích: “Ta trên đường đến Giang Nam gặp được Thiên Tuyết, biết được nàng đang thăm dò tin tức muốn đi vào U Minh tìm thanhVạn Nhẫn…” [*1]
“Ngươi dám có ý định tự mình dò xét U Minh? Ngươi cũng biết đó là nơi như thế nào?” Chiến Hành Vân không đợi Tùy Thanh Thu nói xong, lập tức quay đầu nói với Thiên Thuyết: “Không được đi!”
“Ca, lần này ta không thể nghe lời ngươi, Vạn Nhẫn nhất định phải do chính tay ta lấy được!” Thiên Tuyết ngẩng đầu, hai tròng mắt chốc lát đã nghêng đón ánh nhìn bén nhọn của Chiến Hành Vân, thần sắc cực kỳ kiên định.
“Dựa vào công lực của ngươi tuyệt đối không thể tự mình đi vào U Minh, như thế nào có thể mang Vạn Nhẫn ra?” Chiến Hành Vân lấy tay sờ cái đầu nhỏ của Chiến Thiên Tuyết, kìm nén cơn giận nói: “Ngoan, nghe lời ta.”
“Nhưng thành chủ đã chịu đáp ứng ta: nếu như ta lấy được Vận Nhẫn, hắn sẽ không giao nhiệm vụ cho ngươi nữa!” Thái độ cố chấp của Chiến Thiên Tuyết làm cho Chiến Hành Vân không hài lòng, hắn vừa muốn mở miệng lại nghe Chiến Thiên Tuyết yếu ớt nói.
“Ta không muốn ca ca giết người nữa, bởi vì, ta không muốn ca ca buồn.”
Nhẹ nhàng giữ lấy tay áo của Chiến Hành Vân, Chiến Thiên Tuyết như đang cố lấy dũng khí cả đời nhìn về phía Chiến Vô Ngân.Nàng thực sự không rõ Chiến Vô Ngân vì sao vẫn không cho Chiến Hành Vân gỡ mặt nạ trên mặt xuống, nàng là người thân duy nhất của Chiến Hành Vân nhưng nhiều năm qua cũng không được nhìn qua gương mặt của ca ca.
Nghĩ tới đây, nữ hài tử nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cố gắng kiễng chân, bàn tay năm ngón mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt trên mặt của của tấm mặt nạ kim loại lạnh như băng kia, cố gắng vì Chiến Hành Vân mà giữ bình tĩnh tươi cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra một nỗi đau thương nồng đậm.
Bởi vì nàng không muốn người huynh trưởng lúc nào cũng bảo vệ nàng, chiều chuộng, yêu thương nàng, đối với toàn thành thiên hạ vô song mà nói, kì thưc chỉ là một gã đao phủ hai tay nhuốm đầy máu tanh mà nhận không ra người.
“Thiên Tuyết.” Chiến hành Vân không nói gì thêm nữa, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Tuyết nhẹ nhàng gọi một tiếng.Hắn có thể lạnh nhạt đối với hết thảy thế gian, nhưng cuối cùng lại không cách nào trái ý muội muội, dù sao hắn cũng nợ nàng nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, Chiến Hành Vân lấy tay võ nhẹ vào vai Chiến Thiên Tuyết, sau đó đi tới bên cạnh Chiến Vô Ngân.
“Đưa đây!”
“Chiến Vô Ngân nhíu mày, nhưng đối với hành động vô lễ của Chiến Hành Vân cũng không tức giận, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một viên dược màu đen nhỏ đặt vào tay Chiến Hành Vân.
Chiến Hành Vân lập tức xoay người đem thứ ấy đưa vào miệng Chiến Thiên Tuyết, và cũng như một chuyện quá đỗi bình thường của nhiều năm qua, hài nữ ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.Nàng tuy chung quy biết thứ đó là gì, nhưng Chiến Hành Vân cho rằng nàng không biết, nàng cũng liền không quan tâm, chỉ mong rằng không phải để huynh trưởng phải lo lắng.
Nhìn thấy Chiến Thiên Tuyết thông minh lanh lợi như vậy, Chiến Hành Vân trong mắt không nhịn được mà lộ ra một chút thương xót cùng tự trách, hắn dù thế nào cũng không muốn cho con người này phải chịu tổn thương một lần nữa.
“Ta đi đoạt Vạn Nhẫn, việc ngươi đáp ứng với Thiên Tuyết bây giờ hãy nói rõ với nàng.” Chiến Hành Vân đi tới trước mặt Chiến Vô Ngân, gằn từng chữ.
“Ca, ngươi sao có thể…”
“Im miệng!” Chiến Hành Vân trầm giọng quát, nhưng hai mắt lại bình ổn như đang thúc giục Chiến Vô Ngân.Đây là lần đầu tiên hắn khiển trách Thiên tuyết, nhưng hắn buộc phải làm như thế, hắn tuyệt đối sẽ không để Chiến Thiên Tuyết tiến vào U Minh.
Bởi vì Chiến Hành Vân mặc dù không còn nhớ rõ khuôn mặt của người đầu tiên mà hắn giết, nhưng trong tâm trí hắn từ đó đến nay vẫn rõ ràng cái khoảng khắc mà Tru Thiên đâm vào ngực người nọ, thanh âm của những đầu khớp xương vụn nát, thanh âm của đầu thương chém vào cơ thể; sau khi cánh tay hắn miễn cưỡng thu về trường thương về, lục phủ ngũ tạng của người đó cũng tới theo, lần đầu tiên sử dụng Tru Thiên hắn còn chẳng thể hảo hảo nắm chặt chuôi của thứ thần binh lợi khí này.
Sau đó là một thời gian dài đem tối, hắn chỉ biết không ngừng giết chóc, nếu như không làm như vậy thì mọi chuyện xấu sẽ rơi vào người Chiến Thiên Tuyết.Cho nên, hắn sẽ không để cho Thiên Tuyết phải nếm cái cảm giác không còn chút sức lực sau lần đầu tiên giết người, cái cảm giác một mình dựa vào tường mà nôn mửa, cũng tuyệt đối không để cho việc Chiến Thiên Tuyết đi lấy Vạn Nhẫn được tiến hành, vì vậy hắn sau khi trải qua những bước trầm luân đó đã làm ra kết quả là thay Chiến Vô Ngân bán mạng.
“Được rồi, Tuyết Nhi.Nếu Hành Vân cố chấp muốn đi, ngươi cũng không thể làm hỏng hứng thú của ca ca ngươi.” Chiến Vô Ngân lướt qua Chiến hành Vân, chậm rãi đi đến trước mặt Chiến Thiên Tuyết rồi khẽ mỉm cười mở miệng: “Ngươi hãy cùng Thanh Thu trở về thành trước đi, hiện giờ ngươi cũng có thể đi ngao du sơn thủy.”
“Nhưng, thành chủ….”
“Ta sẽ đáp ứng ngươi: nếu như Hành Vân đoạt được Vạn Nhẫn về, ta liền cho phép hắn cởi mặt nạ.Ngươi nên hài lòng với nó.Phải biết rằng….” Chiến Vô Ngân vừa nói, vòng tay đến sau lưng Chiến Thiên Tuyết, dìu nhẹ hai vai của nàng, hắn cúi đầu lành lạnh mở miệng bên tai nàng: “Ta phải nhẫn nhịn miễng cưỡng đáp ứng ngươi: đem thứ vốn chỉ thuộc về mình ta chấp nhận mang ra chia sẻ.”
Chiến Thiên Tuyết trừng lớn mắt, không tự giác nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn ôn nhu hiếm thấy của Chiến Vô Ngân, trong lòng nàng nhưng lại không hiểu sao bỗng phiếm lạnh.Đối với Chiến Vô Ngân, nàng trước giờ vẫn không thể gọi ra môt tiếng đại ca, mỗi lần ánh mắt thâm sâu khó lường của nam nhân này chuyển đến bên người nàng, Chiến Thiên Tuyết liền vô ý thức muốn rời khỏi, mà Chiến Hành Vân chính là nơi trú ẩn an toàn nhất.
“Đừng chạm vào Thiên Tuyết!” Chiến Hành Vân đi nhanh đến đem nữ hài tử sắc mặt đã sụp xuống tránh ra vài bước, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chiến Vô Ngân một cái.
Tùy Thanh Thu cơ hồ lại bị nhẫn tâm đưa ra làm bình phong (đỡ đạn^^), việc này có lẽ đã thành thói quen của hắn khi đối mặt với huynh đệ Chiến gia rồi.
“Ngươi sao lại mang Thiên tuyết tới đây?”
“Ai làm cho Thiên Tuyết khi đó một lòng muốn đến U Minh.”
Tùy Thanh Thu vùa nói vừa cùng Chiến Vô Ngân đi ra xa vài bước mới cười nói: “Ta chính là không còn cách nào khác, vừa hay nơi đây xuất hiện một gã đạo tặc chuyên bắt cóc những nữ hài tử xinh đẹp, Thiên Tuyết mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng trời sinh tấm lòng hiệp nghĩa, vừa nghe xong chuyện này nàng liền không thể quay lưng không để ý tới….”
“Sự tình sau khi như vậy, nàng liền nghe theo kế hoạch của một người nào đó, với ý định là tự lấy thân mình để dụ kẻ bắt cóc kia ra mặt.”
Chiến Vô Ngân cười nói: “Nàng thực sự là rất tự tin, hài tử của Thư Chỉ Hâm đương nhiên là tuyệt sắc giai nhân.”
Tùy Thanh Thu gật đầu, hai tròng mắt cũng không tự giác mà chuyển qua bên phía hai huynh muội kia, lặp lại những lời Chiến Vô Ngân nói, tại bên mép không khỏi nổi lên một chút ý cười không rõ.
Chiến hành Vân thấy hảo hữu của mình như thế, không khỏi cười nhẹ: “Không nghĩ tới một người ôn lương như ngươi lại dùng những thủ đoạn như thế.”
“Không còn cách nào khác, ai đã bảo ta phải đi theo bảo hộ Thiên tuyết không mệnh hệ gì? Ta cũng không thể để các ngươi gặp nàng sớm hơn vì nàng đã lên đường tới U Minh trước, vậy nên không thể làm khác hơn là dựng nên cái sự cố này” (Nghĩa là cái màn đạo tặc bắt con gái nhà lành là do anh làm ra để giữ chân Thiên Tuyết ấy mà =-=)
Tùy Thanh Thu thu hồi ánh mắt, hậm hực nói: “Nếu như không có ý định giao Thiên Tuyết cho Chiến Hành Vân, ngươi vì sao phải kích động Thiên Tuyết rời khỏi thành, rồi lại lén phái ta đi bảo vệ nàng?”
Chiến Vô Ngân mìm cười, cũng không mở miệng.
“Vô Ngân, ngươi làm cái gì cũng nên để cho người ta hiểu, nếu không: người bên ngoài không biết thì thôi, nhưng Hành Vân hắn….”
“Hảo hộ tống nàng trờ về thành đi.” Chiến Vô Ngân hờ hững mà khoát tay.
Tùy Thanh Thu gật đầu, quay đầu lại đi đến phía Chiến Hành Vân rồi đem Thiên tuyết ôm lên ngựa.
“Hành Vân,Vạn Nhẫn tái xuất hiện ở U Minh là chuyện sớm đã truyền khắp cả giang hồ, những cao thủ đi vào nơi đó tất nhiên sẽ rất nhiều, ngươi cần phải…coi chừng một chút.” Tùy Thanh Thu nhẹ nhàng dặn dò thêm nhưng hắn biết Chiến Hành Vân không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình nên không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.Có thể lay chuyển được Chiến Hành Vân, trên đời này đại khái cũng chỉ có Chiến Thiên Tuyết thôi phải không?
Có lẽ, còn có một người….
Tùy Thanh Thu thu hồi tâm trí, nhìn tấm lưng kiêu ngạo của Vô Song thành chủ, nhẹ thở dài một hơi.
***
[*1] Vạn Nhẫn: nhẫn là đơn vị đo lường thời xưa, một nhẫn bằng tám hay bảy thước.Ở đây tên thanh kiếm này có nghĩa là một vạn nhẫn —> bằng 8 vạn thước @_@.Đặt tên như vậy vì muốn nói đến sự lợi hại của kiếm, không phải độ dài, chứ dài vậy thì ..eo….=..=
Lưu Vân Các
Advertisements