Bên trong tấm màn trướng dài che phủ tháp là một nam nhân mặc hoa bào đang nằm nghiêng tựa hồ như đang chìm trong thanh âm của tiếng đàn nhạc, hắn nằm nghiêng nửa người sang phải chân trái gác lên cao, hai mắt khẽ nhắm, một tay chống lên chiếc gối đầu bằng gỗ, tay kia cầm một bầu rượu bạc, tùy ý ngẩng đầu mở miệng uống một ngụm rượu ngon, đợi đến khi Chiến Hành Vân đi tới bậc thang gần nhất hắn mới chịu hé mắt.
“Ngươi tới chậm.”
“Ta biết.” Chiến Hành Vân vẫn lạnh lùng như cũ, dù đối với chủ nhân của Vô Song thành hắn cũng không hề có ý cung kính.
Bất quá Chiến Vô Ngân mở miệng cũng lười biếng không mấy để tâm, hắn dường như có ý định mở miệng nói với Chiến hành Vân điều gì, nhưng lúc này cơ thiếp xinh đẹp bên cạnh hắn bỗng chuyển động cơ thể êm ái, vừa vặn nằm ở trong lồng ngực hắn, đem một quả nho ngậm trong cái miệng nhỏ mầu anh đào đem đến bên miệng nam nhân.
Đối với lời mời như vậy, Chiến Vô Ngân đương nhiên không từ chối, hắn ôm lấy cái eo thon nhỏ nhẹ nhẹ ấn, liền làm cho mỹ nữ trong lòng có vòng eo thon nhỏ mềm mại nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ động lòng người.
Không thể không thừa nhận, nam tử nằm trên cái tháp rộng thênh thang trước mắt Chiến Hành Vân, đích thị là một người tuấn tú đến độ làm cho người ta cảm giác được hắn như đã đạt tới mức độ ‘ xinh đẹp ‘.
Nhưng loại ‘xinh đẹp’ này chỉ có người đang nằm trong lòng Chiến Vô Ngân mới có thể hưởng thụ được.Cơ thiếp phóng túng này chậm rãi vuốt ve tứ chi thon dài trên cơ thể nam nhân của nàng, thân hình kiện mỹ, ngũ quan lại càng xuất chúng.
Mà giờ phút này, vài sợi tóc đen thấm mồ hôi đang tùy ý khoát lên trên bờ ngực mở rộng rắn chắc, đôi mắt giống như ngà ngà say phát ra một tia sáng tà mị, lại càng tôn lên năng lực cùng vẻ đẹp của người kia.Làm cho người ta ngẩn ngơ cảm thấy hắn còn tuyệt sắc hơn cả vị cơ thiếp kia, ở giữa một nơi ồn ào náo nhiệt như thế này mà vẫn rực rỡ đến chói mắt.
Nhưng vị nam tử anh tuấn luôn khiến cho người ta muốn ngắm nhìn này, ở trong trướng ngoại trừ Chiến Hành Vân lạnh lùng nhìn hắn thì không có một ai có dũng khí trực tiếp cùng hắn hai mắt chạm nhau, cho dù là cơ thiếp xinh đẹp được hắn sủng ái kia cũng không dám mạo phạm.Phẩm giá vương giả tôn quý cùng cao ngạo của hắn khác với người thường, cũng bởi không phải dáng vẻ giả tạo, tin tưởng rằng trên đời này không một ai có thể bắt trước (dáng vẻ cao quý) này được.
Chiến Hành Vân thoáng liếc mắt, trước mắt là gương mặt mà hắn luôn hãm sâu trong tâm trí, là gương mặt mà hắn thống hận nhất, nhưng nó so với nhiều năm trước đây lại càng thêm vẻ khí phách, thật sự làm cho hắn hận không thể lập tức đem đi vùi lấp, để gương mặt đó mãi mãi không còn xuất hiện trước mắt mình nữa.
“Tại sao?” Chiến Hành Vân đương nhiên không thèm để ý đến nam nhân cao cao tại thượng kia cùng những người khác có gì bất đồng ( ý là người kia có cao quý, anh tuấn hắn cũng không thèm để ý), hắn chỉ hung hăng mà nhìn chằm chằm Chiến Vô Ngân, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang uyển chuyển của nữ nhân, hắn tựa như một con sói dữ, hung hăng mà đặt câu hỏi: “Tại sao lại nạp thêm cơ thiếp? Ngươi định đối mặt với nàng như thế nào….”
“Nữ nhân đó sao?” Chiến Vô Ngân thản nhiên nói: “Ngươi hẳn là cũng biết ta không thích mấy nữ nhân vẻ mặt cả ngày lo âu….Vừa lúc Triệu đường chủ làm được một chuyện tốt cho ta, là thành chủ đương nhiên ta cần ban phần thưởng cho hắn, có đúng không”
“Ngươi đem nàng tặng cho kẻ khác?” Cánh tay cầm Tru Thiên của Chiến Hành Vân nổi lên những khớp xương bỗng rung động, trong không trung lập tức truyền đến mùi sát khí.
“Ta đã quên, nàng hình như chính là nữ nhân trước kia ngươi định thành thân.” Chiến Vô Ngân cố ý điểm đầu, cười hỏi nữ nhân dưới thân hắn : “Nàng ấy tên gọi là cái gì…..”
“Hình như gọi là Tô Lăng Vũ, thưa thành chủ”. Cơ thiếp xinh đẹp cười đáp lại, đổi lại là một nụ cười hài lòng của Chiến Vô Ngân.
Chiến Hành Vân hạ mắt xuống, thân hình cao lớn bởi vì phẫn nộ mà tỏa ra một trận sát khí.Các vị tinh anh của Vô Song thành sớm đã yên lặng rời đi, để lại cả căn phòng lớn chỉ còn huynh đệ Chiến gia cùng với vị tuyệt sắc cơ thiếp đang không ngừng ve vuốt kia.
Nhưng hiện tại, ngoài rừng bỗng vang lên tiếng cánh chim đập, rất nhanh một con chim cắt màu trắng tuyết bay vào trong trướng, đứng bên cạnh tay vịn tháp nơi Chiến Vô Ngân nằm.
Miễn cưỡng khởi động thân mình cùng nữ tử nằm trong lòng, Chiến Vô Ngân phủ thêm một kiện ngoại y, duỗi tay ra, rất nhanh chim cắt liền phục tùng mà đầu trên vai hắn; từ bàn chân của nó lấy ra một cái ống trúc nhỏ, Chiến Vô Ngân sau đó chậm rãi đi ra khỏi trướng.
“Hành Vân công tử.” Nữ tử sau khi thấy Chiến Vô Ngân đã rời khỏi trướng liền đứng dậy, động tác linh hoạt mà đứng bên cạnh Chiến Hành Vân.Nàng lúc này chỉ mặc một tiết y mầu hồng còn bên ngoài thì tùy ý khoác thêm một ngoại thường mầu trắng bạc để che đi những dấu ngân ấn (vết tích) mà Chiến Vô Ngân để lại, chẳng qua là đối với Chiến Hành Vân mà nói thì dù có làm thế nào cũng chướng mắt như nhau.
Hắn biết nữ tử trước mắt mới vài ngày trước được Chiến Vô Ngân yêu thích mà đem về – Cơ Như Nguyệt, vậy mà hôm nay đã trở thành Nguyệt cơ (Cơ như Nguyệt được phong là Nguyệt cơ) lấy thân mình sưởi ấm giường rồi…
(tình hình là chỗ này mình không hiểu QT dịch cái gì nữa =.=)
Hừ, hắn sao có thể quên nam nhân kia trong chuyện giường gối cho tới bây giờ đều không biết liêm sỉ giống như phụ thân của bọn họ chứ?
Chỉ là, trong đầu vừa hiện lên hình ảnh Nguyệt cơ yêu kiều rên rỉ ở dưới thân Chiến Vô Ngân, đôi mắt của Chiến Hành Vân lại càng trở nên âm lãnh.
“Thật có lỗi, ta phải thuận theo ý kiến của thành chủ.”
Cơ Như Nguyệt vốn là một nữ tử thông minh, đương nhiên không muốn tự dưng gây thù chuốc oán với Chiến Hành Vân, lúc trước phối hợp cùng Chiến Vô Ngân đem Tô Lăng Vũ ra để kích động Chiến Hành Vân, giờ phút này nàng tất nhiên muốn giải thích vài câu.
Dù sao, thành chủ cướp đi vị hôn thể của chưởng lệnh, đến hôm nay lại đem nàng ấy ban cho một nam nhân khác, chuyện này vốn là chuyện mà trong Vô Song thành không phải ai cũng có thể đề cập trước mặt Chiến Hành Vân.
“….”
“Công tử, Triệu đường chủ ôn hòa trung hậu, thành chủ đã ban người cho thì hắn nhất định che chở, quý trọng gấp bội.” Cơ Như Nguyệt không nhìn tới thần sắc của Chiến Hành Vân, đành phải đem lời khuyên ở trong lòng nói một mạch ra hết, nàng cũng không muốn Chiến Vô Ngân vì chuyện Chiến Hành Vân xúc phạm mà không hài lòng. “Cho nên, Tô cô nương vốn không nhất định……”.
“Ngươi nói rất nhiều.” Chiến Hành Vân không chút khách khí cắt ngang nụ cười yếu ớt của Nguyệt cơ, hắn cực kì không hài lòng với tâm tư thâm sâu của nữ nhân này: “Hơn nữa, không phải ngươi hẳn sẽ rất vui khi nhìn thấy Lăng Vũ bị người khác chà đạp sao?”
“Ngươi sai rồi, Hành Vân công tử.” Nàng là nữ tử gan lớn nhất trong Vô Song thành từ trước tới nay, nàng cũng không mang cái thứ gọi là luân lý đạo đức trói buộc lên người, cho nên mới trở thành vị ái cơ mà Chiến Vô Ngân gần đây yêu thương nhất.
“Ta thấy vừa rồi đôi mắt công tử vẫn dừng trên người của ta và thành chủ, chẳng lẽ ngươi còn không phát giác sao?”
“….”
“Mặc kệ cơ thiếp chúng ta có đem nắm giữ thành chủ trong bao nhiêu mê đắm, thành chủ nhưng vẫn duy trì được tỉnh táo, cho dù là lúc nào hay ở đâu hắn cũng không chịu thư giãn một chút nào.Thành chủ, hắn chưa bao giờ động tâm với bất cứ ai, ta cũng vậy….Tô cô nương cũng vậy.” Ánh mắt Cơ Như Nguyệt vừa mông lung vừa đau thương, khi nói đến Chiến Vô Ngân, nỗi e ngại mơ hồ bởi Chiến Hành Vân rong nàng cũng bất tri bất giác tan biến, gương mặt cũng mơ hồ nổi lên một nỗi cay đắng lại hòa cùng một nụ cười mờ nhạt.
“Nếu thực sự có ai đó có thể làm cho thành chủ buông lỏng hoặc là mất khống chế, có lẽ ta thật sự muốn đi hủy hoại người đó.”
Người nào cần để ý đến loại sự tình này chứ? Khóe miệng Chiến Hành Vân không nhịn được mà nhếch lên một chút, tạo ra một đường vòng cung hung ác.
Phiêu tán theo trí nhớ, bất giác hiện lên hình ảnh khi còn nhỏ có một ngày hắn từng nhảy tung tăng đi đến trước phòng của Chiến Vô Ngân, khi đó bên cạnh nam nhân kia cũng có một vị nữ tử tú lệ, nhưng hắn còn chưa kịp dừng chân đã bị Chiến Vô Ngân dùng một chưởng đánh bay ra ngoài, cái ngã làm cái mông của hắn đau đớn biết bao, may là trên người không có việc gì.
Không lâu sau, Chiến Vô Ngân vẫn mang theo điệu cười biếng nhác mà cười phì ra, vẫn ôn nhu vuốt ve cái đầu nhỏ của hắn, nhưng trong lòng Chiến Hành Vân chẳng có chút vui vẻ nào.
Không biết vì sao, hắn cực kỳ không thích phải chứng kiến gương mặt ửng hồng e lệ của mấy nữ tử kia, càng không thích Chiến Vô Ngân đến gần người hắn, từ trên người đối phương hắn có thể ngửi thấy được một mùi hương phấn son của nữ nhân kia dính sáng.
Nhất là nét mặt của huynh trưởng Chiến Vô Ngân khi ôm lấy hắn, liền quay đầu nhìn về phía cung điện xa xa, như nghĩ tới cái gì đó mà cười, nhưng trong đôi mắt đó lại không hề có một nửa hàm xúc ấm áp, loại thần sắc này là biểu cảm mà Chiến Hành Vân cho đến hôm nay vẫn chán ghét nhất.
Sau đó, Chiến Vô Ngân liền muốn tự mình dạy bất truyền tuyệt học của Vô Song thành cho hắn….
Hừ, có vẻ như việc đó mang ý nghĩa là giữ gìn tuyệt học võ công, nhưng thực chất chính là nam nhân này thích thấy người khác vì thuận theo sự hứng thú của hắn mà phải thống khổ mà thôi.
“Cho nên, hắn là con quái vật như vậy, căn bản hắn sẽ không tha cho ngươi.” Chiến hành Vân đột nhiên chấm dứt dòng hoài niệm, lạnh như băng mà nói ra vài chữ, hắn nghiêng người nhìn thấy Chiến Vô Ngân đã quay trở lại bên trong trướng.
‘Ba’ một tiếng, Chiếc mặt nạ tinh luyện trên mặt Chiến Hành Vân bị động mạnh mà nứt ra, là bàn tay Chiến Vô ngân ‘nhẹ nhàng’ thăm hỏi.
“Ngươi thật sự không ngoan ngoãn chút nào, Hành Vân.” Chiến Vô Ngân mỉm cười rồi phiêu mắt liếc Cơ Như Nguyệt một cái, nữ tử hiểu ý liền lui xuống.
“Biết vì sao nhận một chưởng này?”
“Ngươi đã nói qua, muốn sinh tồn trong Chiến gia thì không thể để lộ ý nghĩ thật sự của mình.” Chiến Hành Vân vẫn không nhúc nhích mà nhìn theo Chiến Vô Ngân đang thu tay về, lại lạnh lùng mở miệng :”Chỉ tiếc, đây luôn luôn không phải là phong cách hành sự của ta.”
Chiến Vô Ngân nhíu mày, trong ánh mắt đã không còn ý cười.
“Ngươi vì sao lại ra khỏi thành?” Ngụ ý rằng hắn không cần đối phương giám sát nhiện vụ lần này của hắn.
“Bởi vì ta thu được tin tức Vạn Nhẫn đã tái xuất hiện trên giang hồ.” Chiến Vô Ngân thản nhiên nói: “Ta dường như rất thích thanh kiếm này.”
Chiến Hành Vân lạnh lùng mà coi như tai mình điếc không nghe thấy Chiến Vô Ngân nói gì, giống như hắn đối với toàn bộ việc này chẳng có gì hứng thú.
“Nghe đồn cổ đại danh kiếm này có thể đoạn thủy trảm long (chém nước, trảm rồng), rất thú vị.” Chiến Vô Ngân nói: “Cho nên tin tức vừa mới truyền đến trong thành, Thiên Tuyết đã liền xuất thành tìm nó.”
Đồng tử mắt Chiến Hành Vân đột nhiên co rút, vươn người nhảy đến bên cạnh Chiến Vô Ngân mà quát lớn: “Ngươi đã nói gì với Thiên Tuyết?”
“Sao lại khẩn trương vậy? Thực không hổ là huynh muội tình thâm….Ta nhưng lại quên rằng trong lòng ngươi hiện giờ chỉ có mình nàng là người thân” Chiến Vô Ngân nâng cánh tay để chú chim cắt trắng chạy trên vai.”Nàng hỏi nếu nàng thay ta tìm được Vạn Nhẫn, ta có đồng ý để ngươi được tự do không?”
Chiến Hành Vân hung tợn mà trừng mắt nhìn Chiến Vô Ngân, nghe đối phương tiếp tục nói.
“Ta thật sự cảm thấy Thiên Tuyết của ngươi vô cùng đáng yêu cho nên liền nói với nàng rằng ta quả thực rất thích Vạn Nhẫn.”
Gắt gao túm chặt nắm tay, Chiến Hành Vân cắn chặt răng không thốt lên: Thiên Tuyết sao lại ngốc nghếch đi tin tưởng lời bóng gió của cái tên ác ma này chứ? Cho dù nàng có tìm được Vạn Nhẫn như mong muốn, Chiến Vô Ngân cũng không xác minh sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng!
“Chất độc trên người Thiên Tuyết cứ sau một tháng sẽ lại phát tác…”
Chiến hành Vân chăm chú nhìn Chiến Vô Ngân rồi trầm giọng nói: “Nói như vậy, trên người ngươi đang có giải dược?”
“Đương nhiên.Ít nhất ta cũng phi thường chờ mong trong những lúc nhàn hạ được cùng ngươi ra ngoài ngao du, thuận tiện cùng tụ họp với Thiên Tuyết.” Chiến Vô Ngân vẫy tay ý bảo Chiến Hành Vân mau đi tới phía trước tháp, nâng mắt dõi theo thanh niên cao lớn ngang bằng với hắn, trên mặt rốt cục đã có vài phần ý cười ấm áp.